Thứ Tư, 27 tháng 5, 2020

Thơ: Ta thương người như phượng rực tháng 5

Cành phượng nhỏ cháy nghiêng rủ nỗi nhớ. Cỏ cứa vào hơi ấm cũ xa xôi

Nữ sinh áo dài trắng dưới cây hoa phượng đỏ

Những bàn tay không giữ được bàn tay

Hong trong nắng tháng 5 đầy hụt hẫng

Những tiếng ve hát cạn tình chống chếnh

Chẳng giữ được mây trắng thoáng bay ngang

***

Ta nằm lại một mình với tháng 5

Bên dấu chân người ra đi ngày vỡ

Cành phượng nhỏ cháy nghiêng rủ nỗi nhớ

Cỏ cứa vào hơi ấm cũ xa xôi

***

Sao lại là em? Sao lại là tôi?

Sao lại là tháng 5? Sao lại là hoa phượng?

Sao vòm trời không xanh màu mơ ước?

Sao thương người từ kiếp trước chưa vơi?

Cành phượng nhỏ cháy nghiêng rủ nỗi nhớ. Cỏ cứa vào hơi ấm cũ xa xôi

Tháng 5 dài như lời khát trên môi

Ta loay hoay giữa biển người xuôi ngược

Tìm bàn tay dại khờ từng vuột mất

Cho ve sầu thôi bỏng rát tiếng ăn năn...

***

Ta thương người như phượng rực tháng 5...

Lương Đình Khoa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét